Rít nốt điếu thuốc lào, ông Thuận quay sang bà vợ đang ngồi têm trầu, lớn tiếng hỏi:
-Bà này, con Hằng nhà mình đâu rồi nhỉ? Từ sáng đến giờ tôi không thấy mặt mũi nó đâu cả. Rõ khổ, con với cái. Bà lựa lời khuyên vợ chồng nó, khó khăn lắm mới chửa đẻ được, phải biết giữ gìn. Bảo nó cứ nghỉ việc đi, về đây tôi với bà nuôi nó, chứ nhà chồng nó xa xôi thế thì cũng chả chăm được đâu.
- A, mẹ đã về, bố Tuấn của con đâu rồi? Bố lại đi công tác à mẹ? Khi nào thì bố về với con?
Hoài mở cửa, bước vào phòng, đặt túi xách xuống đi văng. Giọng đứa con gái gần tròn 3 tuổi líu lo làm cô thở dài. Nhìn con Hoài buồn lắm. Sẽ chẳng bao lâu nữa, có thể 2 mẹ con cô không còn sống ở nơi này, con gái cũng sẽ không phải hỏi bố nhiều đến như thế, dù nó chưa hiểu chuyện.