Một ngày tháng 4, trời nắng nhẹ….

Giờ ra chơi ngắn ngủi giữa buổi học kết thúc, cầm xấp bài kiểm tra trong tay, cô Vân – giáo viên chủ nhiệm lớp 11B – bước vào lớp, mặt thoáng buồn…
Hôm nay nhà Sơn có khách. Chú Khánh, công an khu vực, bạn bố đến chơi. Sơn rất quý chú. Nghe tiếng chú, Sơn chạy ngay từ trên nhà xuống, nói như reo:
Cô giáo Lan vừa dắt xe ra ngoài ngõ, đang định lên xe đi thì bỗng nghe thấy tiếng gọi với:
xanh trong vườn đang bị đàn gà tranh nhau vặt trụi mà bà Tuất vẫn không hề quan tâm. Bà ngồi u sầu trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ. Mấy ngày nay, bà trằn trọc chẳng đêm nào được ngủ say. Trong nhà bà không khí buồn như có đám, chẳng ai buồn nói với ai câu nào. Tất cả bắt đầu kể từ khi vợ chồng bà Tuất phát hiện ra thằng con trai duy nhất bị nghiện ma túy. Tính nghiện đã hơn nửa năm rồi mà hai vợ chồng bà không hay biết. Mãi đến khi nhà trường có thông báo cho gửi về đến tận nhà vì Hùng bỏ học, ông bà mới hay. Rồi dạo này, nó cũng có vẻ gầy yếu, lúc nào cũng lén lút như làm việc gì mờ ám. Ông bà dò hỏi mãi, nó mới thú nhận mình đã nghiện vì đua đòi bạn bè hút xách. Ông bà giận con lắm. Nó vốn là đứa ngoan, chỉ do bạn bè dụ dỗ, ham vui mà nghiện ngập lúc nào không hay. Mấy hôm nay ông Tuất đưa nó về quê nghỉ ngơi vài ngày, rồi xem thế nào?
Hãy giúp con (11/06/2013 )
Cả tuần nay nhà ông Lực buồn như có đám. Ông Lực đóng cửa không giao tiếp với bên ngoài. Ông hết ngồi lại nằm, đến bữa chẳng buồn dậy ăn cơm. Những người trong nhà ra vào lặng lẽ, im lìm không ai nói chuyện với ai câu nào. Chẳng là mấy hôm trước, gia đình ông phát hiện cậu Ba – con trai ông - lén hút ma túy. Sau mấy ngày đóng cửa nằm nhà, hôm nay ông ra khỏi nhà, đi từ sáng đến chiều mà không nói đi đâu. Tối mịt ông trở về cùng một chàng trai. Cơm nước xong, ông cho tập trung cả nhà bàn chuyện của thằng Ba. Ông giới thiệu với mọi người đây là anh Tá con trai ông Hỉ – bạn ông từ thời bộ đội. Trước đây anh Tá cũng đã từng nghiện ma túy nhưng nhờ quyết tâm của bản thân cộng với sự giúp đỡ của gia đình và người thân, anh Tá đã từ bỏ được ma túy. Hôm nay ông mời anh Tá về nhà để chia sẻ cùng gia đình câu chuyện của anh và những kinh nghiệm về cai nghiện ma túy. Ông muốn cả gia đình và quan trọng nhất là cậu Ba cùng nghe để tìm biện pháp thích hợp cai nghiện cho cậu.
Được sự phân công của tòa soạn, tôi đến Trung tâm Chữa bệnh – Giáo dục – Lao động và Xã hội tỉnh. Trung tâm nằm trên một ngọn đồi rộng với những dãy nhà làm việc, nhà ở của cán bộ, nhân viên và các khu nhà ở, điều trị bệnh nhân, nơi sản xuất, sân chơi thể thao của học viên được xây dựng mới khang trang, rộng rãi.
Hôm nay, gian đình ông Cả tập trung đông đủ để bàn chuyện anh Nỉ – con trai ông sắp được trở về nhà sau thời gian cai nghiện ma túy bắt buộc tại Trung tâm Chữa bệnh – Giáo dục – Lao động xã hội. Ông muốn mọi người bàn bạc, tìm kiếm công việc phù hợp cho anh Nỉ và giúp đỡ anh đoạn tuyệt hẳn với ma túy.
Cơn mưa chiều giữa mùa khô, dù chỉ quét qua cánh rừng, cũng làm cho cây lá tươi tỉnh sau bao ngày nắng rát. Lấy tay gạt những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán, xốc lại chiếc gùi trên lưng, Mùa nhanh chóng lội qua khe suối nhỏ, đi vào con đường mòn quen thuộc dẫn về bản. Đi hết cánh rừng này là về đến bản rồi. Người đàn bà đó dặn là sẽ đợi Mùa ở đầu bản để nhận gói hàng và trả tiền công cho Mùa. Lúc này, Mùa chợt thấy nhớ con quá. Cả ngày không được gặp con rồi.
Tối hôm đó, Quân đang ngồi học bài thì có tiếng gọi cửa:

- Quân ơi, có nhà không? Tao Thịnh đây!