Nhân vật:
- Phương – vợ Mạnh
- Bà Hà - Mẹ chồng Phương
- Mạnh - Chồng Phương
Nhân vật:
- Lan sinh viên đại học luật ở Australia
- Bà Hà Phương (mẹ Lan) chủ tịch Hội phụ nữ xã
- Hùng (bố Lan)
- Bác Thành (chủ tịch hội cựu chiến binh xã)
Mấy ngày nay, nhà bà Hiền cứ như có tang, ai cũng buồn bã, lo âu. Bà Hiền đi ra, đi vào thở ngắn, than dài. Ông Quang (chồng bà Hiền) bực tức đang ngồi gần mâm cơm, hất đá văng mâm cơm, bát, đĩa vỡ loảng xoảng.
- Ông Quang: tại bà, tại bà hết, con hư tại mẹ, cháu hư tại bà
- Bà Hiền: (khóc lóc), ông cứ đổ cho tôi hết đi, thế ông không phải là bố nó à?
- Hai ông bà đang tranh cãi, thì có tiếng bước chân từ ngoài ngõ đi vào:
- Thành (cháu ông Quang hiện đang là luật sư trên thành phố): hai bác có nhà không ạ?
Hôm nay, anh Bình lại ngồi làm việc với đồng hồ sơ chất cao trên bàn. Kể từ khi trở thành thẩm phán tòa dân sự, ngày nào anh Bình cũng phải xử lý hàng loạt hồ sơ vụ kiện tụng, tranh chấp khác nhau, lần nào anh cũng có thể giải quyết ổn thỏa, hợp tình, hợp lý được các bên đồng thuận, tự nguyện chấp hành. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh gặp phải một vụ án làm anh phải đau đầu suy nghĩ như vậy. Đúng lúc đang phân vân suy nghĩ thì có tiếng gọi:
Một hôm tình cờ tôi tôi gặp lại Hoàng – thằng bạn cũ sau 10 mới gặp lại. Hoàng du học tại Singgapo và sau đó định cư tại đó luôn. Hiện Hoàng đã lấy vợ và có con. Hoàng rủ tôi đi uống café rồi hàn huyên, tâm sự chuyện công việc và gia đình.
Các nhân vật:
- Anh Hậu (35 tuổi, nghề nghiệp: công nhân)
- Chị Thơ (30 tuổi, vợ anh Hậu)
- Anh Hùng (chiến sĩ công an)
Cảnh 1: Tại nhà anh Hậu, chị Thơ đang đi đi lại lại, vẻ mặt, bồn chồn, lo lắng vì đã quá 1 giờ đêm mà chưa thấy anh Hậu về nhà.
Chị Thơ : Trời ơi là trời, sao giờ này còn chưa thấy về chứ, hay lại la cà nhậu nhẹt ở đâu rồi không biết, Tết nhất đến nơi rồi.
(Vừa nói dứt lời, anh Hậu xuất hiện)
Tuân vừa bước lên thềm nhà đã hồ hởi: Chào anh Thạp! đầu xuân năm mới em đến chúc hai anh chị và các cháu một năm mới thật nhiều sức khỏe, tài lộc cứ phải gọi là tuôn vào như nước lũ Katrina bên Mỹ 2005!
Mặt trời còn chưa ló rạng, trên con đường đất còn lầy lội sau trận mưa rào đêm qua, bóng vài người dáng vẻ vội vã đang lao nhanh về phía Đình làng của xã Đồng Tiến. Hôm nay, đại diện lãnh đạo xã sẽ tổ chức cuộc họp lấy ý kiến quần chúng để có biện pháp xử lý đối với nhà máy sản xuất quần áo AKONOCO vì đã gây ô nhiễm tới con sông là nguồn nước sinh hoạt của người dân trong xã.
Tại phòng thủ quỹ, Thành (nhân viên cơ quan) và Đan (thủ quỹ) đang ngồi tán gẫu:
Thành: Mấy ngày nghỉ sắp tới, em có dự định đi đâu không?
Đan: Ối giời, ăn còn chả đủ nữa là đi đâu…
Thành: ông xã em tài giỏi thế mà… cứ đùa anh, tưởng mới mua thêm lô đất!
Đan: (kéo dài giọng) Không có đâu, lão nhà em cù lần, thật thà, chán lắm, có biết làm ăn gì đâu.
Thành: Em cũng thật thà như lão ý, còn chê gì?
Đan: Không thật thà thì lừa ai bây giờ, lừa anh chắc
Kiên và Vinh là bạn học từ thủa cấp II, Kiên theo nghiệp học lên cố gắng học cấp III, rồi thi đại học. Nhưng Vinh lại bỏ học giữa chừng, theo bố mẹ mở cửa hàng kinh doanh, buôn bán, mỗi đứa phát triển một hướng, đi theo con đường riêng rồi lập gia đình cũng không gặp nhau. Bẵng đi 15 năm, tình cờ trong dịp lễ hội của làng nhận bằng UNESCO ghi nhận phong tục lễ hội đầu xuân của làng là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới. Làng mở hội to, cả Lân và Vinh đều về quê, dự lễ. Hai người bạn đã gặp nhau, Kiên giờ là cán bộ nhà nước ở tỉnh còn Vinh là giám đốc một doanh nghiệp đang trên đà phát triển.